Nguyễn Tâm

TRƯƠNG CHI MỴ NƯƠNG


Tiêu sầu nức nỡ bên sông
Chàng Trương lẻ bóng ngồi trông mạn thuyền
Ai gieo chi cảnh truân chuyên
Người nơi cung các kẻ miền hạ Giang


Rèm châu lệ ứa tâm cang
Xốn xang tiếng sáo tình lang nơi nào
Đêm khuya dạ thắt gan bào
Mong ngày tương ngộ anh hào trứ danh


Than ôi duyên số mỏng manh
Tưởng ngày gặp gỡ duyên sanh cùng chàng
Dè đâu tạn mặt ngỡ ngàng
Người thời dung mạo như đàng dạ xoa


Còn nàng dáng ngọc đài hoa
Ví như tiên nữ chẳng ngoa một lời
Trương Chi hồn phách rối bời
Tình trong đã bén ngỏ lời trúc mai


Mỵ Nương lời thốt chia hai
Mộng xưa xin hẹn kiếp mai tương phùng
Quân tan ngã ngựa anh hùng
Sông chiều sương tỏa mịt mùng bi thương


Rừng hoang là chốn đoạn trường
Nào ai biết được tỏ tường gieo neo
Sông quê vắng bóng đò nghèo
Bởi chàng đã thác xác thành ngọc châu


Bóng người đã vắng bấy lâu
Nàng buồn thơ thẩn canh thâu một mình
Nghĩ thương chàng kiếp chung tình
Tìm viên ngọc quý mài hình tách xinh


Trà châm tách nước lung linh
Chàng đâu để thiếp thanh minh cùng chàng
Lệ rơi tình đã lỡ làng
Tách kia ẩn hiện hồn chàng Trương Chi !


Nguyễn Tâm
03 - 29 - 2011

Được bạn: vdn 14.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TRƯƠNG CHI MỴ NƯƠNG"